Home / VĂN HÓA-DU LỊCH / Những vạch bút chì

Những vạch bút chì

Bà Tầm vẫn ngồi trước mâm cơm đã nguội ngắt, đôi mắt đăm đăm nhìn vào bóng tối. Những đêm mùa đông đến sớm hơn. Mới đầu, bóng tối còn mơ mơ, sau đó tối sầm các con đường qua lại… Bóng tối như tỏa ra từ đôi mắt tèm nhèm của người mẹ chờ con… Bà đã ngồi như thế kể từ khi con trai bà ra trường và nhận công tác tại một công ty lớn nhất trong thành phố. Những bữa cơm đầm ấm, mẹ con quây quần bên nhau ngày càng ít đi. Thay vào đó là những chiều chờ đợi cứ kéo dài lê thê… Những bữa ăn thất thường và những đêm để bụng đói đi ngủ vì con không về khiến cho bà già đi nhanh chóng. Mặc dù vậy, chiều nào bà cũng đi chợ, cặm cụi nấu những món ăn mà con bà yêu thích. Dẫu biết rằng, có thể bà chỉ nấu xong rồi chờ đợi và để nguội nhưng bà vẫn nấu vì biết đâu hôm nay con mình sẽ về kịp bữa…

Những vạch bút chìHôm nay bà không ngồi một mình trước mâm cơm đã dọn sẵn mà đôi mắt chăm chú nhìn vào bức tường đã hoen ố vết thời gian… Nơi đó, có những vạch bút chì vẫn còn in đậm trên nền tường loang lổ. Lúc này, bà chỉ ước gì có thể quay ngược thời gian để về với những ngày con bà còn thơ ấu… Chồng mất sớm, bà ở vậy tần tảo nuôi con. Qua bao vất vả, bà vẫn can đảm vượt qua. Nụ cười hồn nhiên, ánh mắt ngây thơ và sự khôn lớn hằng ngày của đứa con trai duy nhất là sức mạnh giúp bà chiến thắng mọi khó khăn, gian khổ. Bao nỗi buồn, lo lắng và cô đơn của người mẹ góa bụa đều tan biến hết khi nhìn những vạch bút chì cứ ngày càng cao lên trên bức tường đầy kỷ niệm.

– Sao giờ này mà mẹ vẫn chưa đi ngủ?

– Con mới về đấy à? Mẹ đã pha nước rồi, con đi tắm rồi ra ăn cơm với mẹ!

Giọng nói dịu dàng, ấm áp, ánh mắt thiết tha thể hiện một khát khao cháy bỏng được con trai ôm lấy cổ mình và thì thầm một câu đơn giản: “Mẹ chờ con chút, con tắm thật nhanh rồi ngồi ăn cơm với mẹ”. Nhưng cũng như nhiều lần khác, con bà chỉ lạnh lùng trả lời một câu cụt ngủn.

– Con ăn cơm rồi!

– Sao con không tranh thủ về sớm, ăn cơm với mẹ?

– Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần, mẹ đừng đợi con, cứ ăn cơm rồi đi ngủ cho khỏe.

Những câu nói của con cứ như bàn tay tử thần lạnh cóng đang bóp nghẹt trái tim thoi thóp, khát khao tình yêu của bà. Tâm hồn người mẹ có khả năng lắng nghe và thấu mọi nhịp đập dù là nhỏ nhất trong trái tim của con mình. Tình yêu của họ có khả năng sưởi ấm và truyền sức mạnh cho con mình khôn lớn. Nhưng khi đã trưởng thành, chúng mải mê chạy theo những khát khao của riêng mình mà không hề quan tâm đến cảm xúc, đến những nhu cầu giản dị của những người đã vắt kiệt sức sống, tuổi trẻ của mình để nuôi chúng. Dẫu hụt hẫng, buồn bã, cô đơn nhưng bà chưa bao giờ trách móc con trai mình dù chỉ một câu. Có lẽ, đó là lẽ đời. Rồi khi con bà cũng làm cha, làm mẹ, nó sẽ tự mình hiểu ra và thương yêu, quan tâm đến bà nhiều hơn. Trong sâu thẳm tâm hồn bà tự động viên mình: “Nước mắt chảy xuống”, rồi mạnh mẽ đứng dậy bước về phía bàn ăn.

– Mẹ vẫn chưa ăn cơm à?

– Mẹ đang hâm đồ ăn.

– Con ngồi xuống đây, ăn với mẹ một chén cũng được.

Đôi mắt người mẹ bừng sáng, khuôn mặt rạng rỡ niềm hạnh phúc khi thấy con trai mình ngồi vào bàn ăn.

– Con cũng có chuyện muốn nói với mẹ đây.

Bà Tầm đon đả bới cơm và bỏ thức ăn vào chén cho con.

– Ăn đi con! Đây là canh chua cá lóc mà con thích. Đây là tôm kho thịt mà con vẫn ăn rất ngon lành mỗi cuối tuần về thăm mẹ khi con còn đi học.

Ánh mắt con trai hững hờ nhìn vào chén cơm trước mặt.

– Con muốn nói với mẹ là cuối tuần này con sẽ sơn sửa lại nhà cửa.

– Không cần đâu con ạ! Mẹ ở như thế này đủ rồi.

– Nhưng con muốn có một ngôi nhà sạch sẽ, gọn gàng để đón khách từ công ty và cả bạn gái con tới chơi nữa.

– Ừ! Con muốn làm gì cũng được nhưng con không được đụng vào bức tường kia, nhất là những vạch bút chì của mẹ!

Hắn nhoẻn miệng cười thay cho câu nói: “đúng là bà già lẩm cẩm”.

– Thôi con ăn cơm đi!

– Con không ăn đâu mẹ ạ! Con đi ngủ đây.

Hắn đứng dậy, bước vào phòng ngủ. Hắn có biết đâu hành động vô tình của hắn làm trái tim chan chứa tình yêu của mẹ mình đau đớn. Hắn có biết đâu, chén cơm đặt trước mặt là cả tấm lòng yêu thương vô bờ bến của mẹ mà nó đã vô tình làm ngơ. Giá như nó chỉ cần bưng chén cơm lên, và vài đũa là đủ cho mẹ nó thấy hạnh phúc rồi. Còn lại một mình, bà bưng chén cơm lên mà nước mắt cứ tuôn dài…

Ngôi nhà được sơn sửa lại rất khang trang nhưng bà vẫn kiên quyết giữ lại mảng tường loang lổ với những vạch bút chì yêu quý của bà. Vì không thể thuyết phục được mẹ, hắn đành phải kẻ một chiếc khung hình chữ nhật để lại một mảng tường cũ cho mẹ. Vẫn không có gì thay đổi, lại trừ những bữa nhậu nhộn nhịp của con trai bà với những người bạn của nó mà bà chỉ là một người thừa thải hay may mắn lắm cũng chỉ là một người nấu ăn, và dọn dẹp. Bà ngồi trước những vạch bút chì nhiều hơn. Mỗi lần nhìn thấy chúng bao kỷ niệm về một thời gian khó nhưng đầy niềm vui và hạnh phúc lại ùa về giúp bà quên đi nỗi cô đơn hiện tại…

Vạch bút chì thấp nhất đánh dấu chiều cao của con trai bà khi nó tròn một tuổi. Ngày bà đưa đôi bàn tay đỡ con đứng sát bức tường và lấy bút chì vạch lên ngang đầu con đủ sức giúp bà nở một nụ cười thư thái. Vạch bút chì thứ hai, đánh dấu chiều cao khi con tròn hai tuổi. Nó làm bà lo lắng và luôn cố gắng vượt qua mọi cơn mệt mỏi để thức khuya hơn, dậy sớm hơn, kiếm thêm tiền bồi dưỡng cho con vì chiều cao và cân nặng ấy là không đạt yêu cầu với một đứa trẻ lên hai. Vạch bút chì thứ ba đánh dấu niềm hạnh phúc khó tả mà chỉ có những người đã từng làm mẹ mới có thể hiểu được. Vạch bút chì ấy cũng đánh dấu niềm vui của ngày đầu tiên con đi học…Thời gian trôi qua, mang theo bao lo lắng, vất vả… ngược lại những vạch bút chì, niềm vui, niềm hạnh phúc, và niềm hy vọng thì cứ nhiều lên mãi…

Trời đã khuya, bà Tầm vẫn ngồi đối thoại ngầm với những vạch bút chì kia. Có tiếng mở cửa, biết là con trai đã về nhưng bà vẫn ngồi đó.

– Sao mẹ không đi ngủ? Còn ngồi đó làm gì?

Vẫn không rời mắt khỏi những vạch bút chì, bà khẽ đáp.

– Mẹ tìm lại gia đình mình ngày xưa.

Hắn trả lời mẹ, giọng hơi khó chịu, rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

– Mẹ càng ngày càng lẩm cẩm.

Bà Tầm lẩm bẩm một mình: “Cũng đành đổ thừa lời ca/ Nuôi con khôn lớn mẹ già bơ vơ” mà mắt vẫn đăm đắm nhìn vào những vạch bút chì…

Vạn Lộc

Check Also

THUNG LŨNG YARRA (1)

TRỞ LẠI AUSTRALIA

TRỞ LẠI AUSTRALIA Mùa lá đỏ ở thung lũng Yarra Australia cuối thu. Đúng 8 …

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *